Từ một tảng đá lớn ngẫu nhiên có ở sân nhà thờ Dôme, thành phố Florence, trong bốn năm Michelangelo đã làm nên bức tượng David tuyệt đẹp.
Làm thế nào? Thật đơn giản: nhà điêu khắc thiên tài lấy chiếc đục sắt bình thường, chiếc búa cũng bình thường, và rồi hết ngày này sang ngày khác, hết mẩu này đến mẩu khác, ông bóc đi các chỗ thừa, để lộ dần dần, có thể lúc đầu là vầng trán, đôi mắt, đôi tay, rồi đến thân người, đôi chân... Cho đến một hôm, không còn gì nữa ngoài một chàng trai bằng đá, cao hơn năm mét, với các đường nét hài hòa, khỏe mạnh và có ma lực hấp dẫn đủ biến tác giả của nó, một thanh niên hai mươi tư tuổi mới vào nghề, thành một trong ba người khổng lồ của nghệ thuật Ý thời Phục hưng.
Thật khó tin rằng từ một tảng đá thô và xấu xí có thể làm nên một bức tượng vĩ đại như thế. Cũng thật khó tin một cơ thể sống, hoàn hảo, khỏe mạnh như David đã bị giam trong tảng đá kia hàng triệu hay thậm chí hàng chục triệu năm trước khi được Michelangelo giải thoát, đưa về với cuộc sống.
Trái đất có nhiều, rất nhiều núi đá, nghĩa là trái đất còn nhiều, rất nhiều những David bị giam cầm, ngột ngạt. Và đang chờ người đến giải phóng.
Ai sẽ làm điều đó?