Mẹ vợ là một nhân tố không thể thiếu và không thể không đề
phòng trong hôn nhân.
Biết bao cặp vợ chồng đã tan vỡ hoặc hạnh phúc vì lý do này. Ở
mỗi quốc gia, mẹ vợ lại có một biệt danh và nỗi sợ hãi khác nhau. Sau đây, xin
thống kê để mọi người, đặc biệt là các chàng trai, tham khảo:
Mỹ: Dân Mỹ gọi mẹ vợ là "luật sư”. Nghĩa là trong bất kỳ hoàn
cảnh nào, mẹ vợ cũng tìm ra lý lẽ bênh vực cho con gái mình. Luật sư này cũng
tính tiền công nhưng luôn luôn do con rể trả.
Tại sao các tổng thống Mỹ phần lớn đều tốt nghiệp trường luật?
Tại vì họ muốn đấu tranh với mẹ vợ trước khi đấu tranh cho xã hội.
Pháp: Ngược với Mỹ, dân Pháp gọi mẹ vợ là quan tòa. Tất cả những
phán quyết của quan tòa luôn luôn cần chấp hành, nhưng quan tòa có thể hối lộ
được, đấy là chân lý đàn ông Pháp thuộc lòng.
Anh: Dân Anh gọi mẹ vợ là "nữ bá tước”. Đấy là một danh hiệu
có từ lâu đời, đáng kính nhưng không nhất thiết phải hỏi ý kiến trong nhiều vấn
đề. Đó là một chức danh có giá trị biểu tượng nhiều hơn giá trị thực, nhưng
cũng chớ quá coi thường. Nói chung các mẹ vợ Anh bằng lòng với danh hiệu này. Đối
tượng của họ là bố vợ chứ không phải con rể.
Đức: Dân Đức gọi mẹ vợ là "sếp”. Như mọi người đều biết, sếp
là nhân vật cấp trên bổ xuống đầu ta chứ chả cần hỏi ý kiến ta. Sếp có thể bất
công, sếp có thể vui vẻ và sếp có thể công bằng nhưng không sếp nào muốn mất chức
và không sếp nào muốn nhân viên lên làm sếp, các ông phải nhớ điều này.
Trung Quốc: Dân Trung quốc gọi mẹ vợ là "ma ma tổng quản” ý
nói đây là một bà già thiên về quản lý chứ không thiên về văn hóa văn nghệ. Bà ấy
rất khó khăn trong ngân sách, trong nội quy, trong giờ giấc nhưng lại thiếu hiểu
biết về tâm hồn. Đáng sợ nhất khi các "ma ma tổng quản” đã ly dị chồng vì khi
đó họ sẽ dồn sức cho công việc.
Ý: Dân Ý gọi mẹ vợ là "cảnh sát”. Bình thường chả ai thấy cảnh
sát nhưng khi có sự cố xảy ra họ tới rất nhanh và thường rút súng ra trước
tiên. Tuy vậy, cảnh sát chả khi nào bắt được hết tội phạm và việc cảnh sát thỉnh
thoảng liên kết với tội phạm cũng xảy ra.
Tuy nhiên, cảnh sát tới bao giờ cũng hú còi, còn mẹ vợ có thể
tới trong im lặng.
Tây Ban Nha: Người dân Tây Ban Nha gọi mẹ vợ là "thám tử”.
Khác với cảnh sát điều tra một cách công khai, thám tử không ra mặt và không phải
lúc nào cũng dùng những nghiệp vụ hợp pháp. Tuy nhiên, thám tử cũng có thể dùng
tới bạo lực. Nhìn chung, thám tử hoạt động một cách âm thầm.
Đan Mạch: Dân Đan Mạch gọi mẹ vợ là "lính gác”. Lính gác luôn
có hai chức năng: khám xét người bên ngoài vào và khám xét người từ trong ra.
Lính gác cũng hay ngủ gật và hay mang súng mà không có đạn. Tâm trạng của lính
gác là cô đơn và ghét kẻ khác không cô đơn.
Thụy Điển: Người Thụy Điển gọi mẹ vợ là "giáo sư”. Một số thứ
giáo sư có kiến thức cực kỳ sâu sắc, nhưng rất nhiều thứ giáo sư chả biết gì.
Các giáo sư luôn luôn tỏ ra đường bệ và luôn luôn cần có học
trò. Giáo sư thường sống thanh đạm cho nên không hiểu được khi kẻ khác sống
phong phú. Muốn được điểm cao từ giáo sư, đôi lúc chỉ cần học thuộc lòng.
Na Uy: Dân Na Uy gọi mẹ vợ là "cá voi”. Cá voi to lớn, hiền
lành và cứu người nhưng nếu cần cá voi sẽ nuốt cá mập.
Việt Nam: Dân Việt Nam gọi mẹ vợ là mẹ vợ. Mỗi cá nhân có cách cư xử với
mẹ vợ tùy vào hiểu biết và lòng dũng cảm!